Nỗi nhớ làng tôi - Trà Bình
Làng tôi là một dải đất màu nâu nằm xen kẽ những quả đồi cao thấp, con đường làng quanh co vào từng ngõ nhỏ. Mỗi năm khi mùa xuân về có hoa đào nở, có chút gió khô thổi se se lạnh, có cái nắng nhẹ trải dài trên đường quê một màu vàng nhạt. Mọi người ai cũng tất bật những công việc còn lại cho xong để đón một năm mới, một cái Tết sum vầy.
Mùa xuân của đất trời! Tết của con người và những cánh đồng lộc xanh mơn mởn. Phiên chợ làng lại đông vui nhộn nhịp. Những cây quất, cành đào, những mảnh vải áo hoa xanh, hoa đỏ được bầy bán ra cả con đường đất, chen chúc không có lối đi...
Truyện cùng mục
-
999 lá thư gửi cho chính mình - Miêu Công Tử (Cập nhật bức thư 35)
-
Tản mạn: Trong veo mùa hạ - Thiên Di
-
Bài văn cảm xúc, hay nhất trong cuộc thi viết về Mẹ 2015
-
Nỗi nhớ làng tôi - Trà Bình
-
Khát khao được viết và nỗi cô đơn: Thế giới có tốt hơn nếu văn chương biến mất?
-
10 lời dạy quý hơn vàng của đức Khổng Tử
-
Có những ngày con chỉ muốn về nhà bên mẹ
-
Bình yên bên Cha
-
Cuộc đời không bán được - Trúc Phương
-
Miếng ngon Hà Nội - Vũ Bằng
-
Hãy biết lắng nghe
-
Con xin lỗi
-
Bếp hát lời yêu thương
-
Xin lỗi bố bây giờ con mới trở về
-
Ba chúc con đủ
-
Thiêng liêng chữ Mẹ
-
Với con cha là mùa xuân hạnh phúc
-
Người hùng của con
-
Thư gửi ba ở nơi rất xa
-
Đất nước hình chữ S