Tiếng thở của đêm
Như một thói quen, đêm nào tôi cũng thức chỉ để nghe tiếng rao của xe bánh bao. Đến mức hôm nào không nghe được lại có tâm lý thấp thỏm chờ mong. Dẫu biết rằng, với cái thành phố Huế nhỏ bé và trầm tư này, cái giờ đó chẳng còn mấy ai đi ra ngoài, nói chi là thức dậy để mua bánh bao. Cũng đôi khi có những sinh viên thức khuya học bài mới mua vài cái, nhưng đó cũng chỉ là cơ hội nhỏ nhoi. Thế mà đêm nào vẫn thế, vẫn tiếng rao ấy đi vào con hẻm trước cổng.
Hình ảnh chiếc xe máy cà tàng chở bánh, khói nghi ngút phả ra từ cái nồi lớn cùng với mùi thơm thật dễ chịu, đám bụi than hồng lấp lánh chập choạng những đốm lửa trong đêm, đi tới đâu cũng “... bánh bao, bánh bao đây, bánh bao nóng, bánh bao đây...”. Cứ thế len lỏi các con phố, ngõ hẽm rồi khuất dần, chỉ còn lại tiếng vọng của những tiếng rao trầm buồn...
Truyện cùng mục
-
999 lá thư gửi cho chính mình - Miêu Công Tử (Cập nhật bức thư 35)
-
Tản mạn: Trong veo mùa hạ - Thiên Di
-
Bài văn cảm xúc, hay nhất trong cuộc thi viết về Mẹ 2015
-
Nỗi nhớ làng tôi - Trà Bình
-
Khát khao được viết và nỗi cô đơn: Thế giới có tốt hơn nếu văn chương biến mất?
-
10 lời dạy quý hơn vàng của đức Khổng Tử
-
Có những ngày con chỉ muốn về nhà bên mẹ
-
Bình yên bên Cha
-
Cuộc đời không bán được - Trúc Phương
-
Miếng ngon Hà Nội - Vũ Bằng
-
Hãy biết lắng nghe
-
Con xin lỗi
-
Bếp hát lời yêu thương
-
Xin lỗi bố bây giờ con mới trở về
-
Ba chúc con đủ
-
Thiêng liêng chữ Mẹ
-
Với con cha là mùa xuân hạnh phúc
-
Người hùng của con
-
Thư gửi ba ở nơi rất xa
-
Đất nước hình chữ S