Thời gian cứ thấm thoắt trôi đi. Những năm tháng học dưới mái trường phổ thông đã để lại trong lòng nó rất nhiều những kỷ niệm đẹp. Nó giờ đây đã là một thiếu nữ xinh đẹp,...
Phương Linh Đỗ HàĐã đăng: 3265 truyện - Tổng: 138 điểm
Danh sách truyện "Phương Linh Đỗ Hà" đã đăng:
Nàng tự hỏi, phải chăng anh không nhớ ngày hôm nay, phải chăng anh quá bận rộn với khoảng trời riêng của anh. Nàng đang nghĩ đến những lời hứa anh chưa thực hiện được, nếu một...
Một lát sau tôi thấy hai em ngồi sát nhau cùng bàn tán về bức thư đó. Chiều hôm sau tôi nhận thấy khi phát thư, Bob chẳng những ngó hộc của em mà còn ngó hộc của Laurent nữa. Bob hỏi...
Nói tới Hai Lân thì cả làng không ai là không biết. Chỉ cần nghe tiếng bước chân nặng nề, khi đi, khi chạy là người ta đã nói đúng phóc người đó là ai. Bởi Hai Lân tuy còn trẻ, dáng...
Anh nắm chắt lấy tay cô, thở dài một tiếng nặng nề. Đôi mắt anh nhìn cô “năn nỉ” .
- Đừng đi, có được không?
- Nhất định em phải đi.
Cô nháy đôi mắt cười, ôm lấy anh vỗ...
Lang thang trên những con phố thân thuộc. Đứng giữa ngã 4, nhìn dòng người chuyển động theo những bánh xe lăn dài trên phố. Hết lớp xe này tới lớp xe khác nối đuôi nhau theo tín hiệu...
Nhanh thật bạn nhỉ, thời gian ý mà… tuổi trẻ của chúng ta bay qua, ngang đầu rồi vụt mất trong một áng mây… Ngoảnh lại, chẳng còn thấy áng mây ấy, gió thổi nó đi lẫn đâu đó...
Ai cũng bảo: “Sống là không chờ đợi”! Nhưng có thật chúng ta sống mà không chờ đợi được ư? Tôi từng đọc ở một cuốn sách nào đó trong lúc lật thoáng qua: Không chờ đợi không...
Thời gian lại trôi... một chiều cuối thu, trước khi những ánh nắng cuối cùng kịp tắt cây chợt nhận ra mây ở phía cuối trời. Những cái lá héo khô chẳng thể reo vui nhưng cây mừng...
Trung quen Nga khi cô vừa chuyển về khu phố của anh cách đây 5 năm. Ban đầu, Trung không thích Nga lắm vì nhìn cô có vẻ quá kiểu cách và tiểu thư đài các, không hợp với cá tính và phong...
Tôi nhìn em… đôi mắt trong veo nhưng ẩn chứa đầy u uất. Vậy mà em nói em hạnh phúc… Tôi xót xa…
Giọng em đều đều… như cô phát thanh viên, em kể với tôi mà như đang nói một mình….
Cái...
Lời của cô nghe không thật, nên khi Rob cố ôm chặt cô lần nữa, cô đã ngoảnh mặt đi. Cassie tiếp tục ngồi ở đó âm thầm khóc, rồi nghe tiếng cánh cửa sau đóng lại. Cả hai đứa trẻ...
Nguyên đi công tác ở miền cao, mua tặng vợ một cái ví da rất đẹp. Cái ví này được làm bằng da Kỳ đà. Bà chủ cửa hàng xởi lởi:
- Đây là cái ví rất đặc biệt, ở cửa hàng tôi...
Mảnh đất lắm người nhiều ma là tên một tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Khắc Trường được sáng tác vào năm 1990.
Mảnh đất lắm người nhiều ma được coi là một trong những tác...
Tôi như bị cuốn vào dòng cảm xúc của em. Tôi không cảm thấy khoảng cách xa lạ với em, một Việt kiều, gần gũi, thân quen, như em và tôi cùng sinh ra lớn lên, cùng uống chung dòng nước...
Trời đã sang xuân, cơn gió nhè nhẹ len qua từng góc phố, hàng cây, những con đường vẫn mang theo dư âm của mùa đông lạnh lẽo, rụt rè, chầm chậm. Đọng lại đâu đó hơi thở của mùa...
Anh từng nói với cô rằng: "Nếu em sống đến một trăm năm, thì anh sẽ sống thêm một ngày nữa, vì anh không muốn em phải sống một ngày mà thiếu anh". Bao nhiêu năm qua, cô vẫn tin anh...
Em vừa chợt nhận ra tên anh và tên em ghép lại với nhau thật là đẹp và ý nghĩa. Cũng là lúc em nhận ra, em đã để lạc mất anh. Em đã quen với cái ôm chặt đến nỗi em phát ho, em đã...
Mình biết nhau chưa lâu phải không anh? Nhưng như thế đã đủ để mình có tình cảm với nhau, đủ để nhớ nhau mỗi khi đêm về, đủ để mỗi sáng nhắn cho nhau những lời yêu thương trước...
Em cám ơn anh! – Trên khuôn mặt cô, những giọt nước mắt không ngừng tuôn xuống. Chúng phản chiếu ánh sáng mát dịu của trăng tạo thành những hạt pha lê lấp lánh niềm hạnh phúc vô...