Khi tựa gối khi cúi đầu - Cao Huy Thuần
Hạnh phúc... Chắc các anh chị không khỏi phản ứng khi đọc cái nhan đề này của buổi nói chuyện này. Hạnh phúc trong thơ? Thơ gì? Thơ nào? Thơ của ai? Vâng, tôi cố ý mông lung như vậy, bởi vì, quả thật, hạnh phúc là một cái gì quá mông lung, tôi biết tôi đang đi vào một thế giới mông lung, không phương hướng. Hạnh phúc? Đố ai định nghĩa được chính xác là gì. Trăm người, trăm ý. Hỏi thơ, thơ lại càng bí, vì thơ là để nói lên cảm xúc, mà vui buồn thì có trăm dạng khác nhau, đâu có phải vui nào cũng đồng nghĩa với hạnh phúc?
Thậm chí, có người cho rằng khi con mèo hành hạ con chuột, giả bộ lim dim mắt để chuột chạy rồi bắt lại, ấy là lúc nó khoái trá lắm, sướng lắm, nghĩa là hạnh phúc lắm. Thế thì Hoạn Thư hạnh phúc vô cùng khi hành hạ Kiều chăng? Cái mỹ từ bình dân để nói lên cái khoái trá ấy là “đã”. “Đã quá!” Thế thì “đã” cũng là một trạng thái của hạnh phúc sao?