Khoảng lặng đêm Sài Gòn
Tôi biết ông buồn nhưng không dám hỏi; ông cũng chẳng nói. Từ tối, ông gọi tôi tới rồi cũng chỉ uống rượu. Ông rót cho tôi, tôi rót cho ông; hết đối diện, ông một mình xoay ghế nhìn ra cửa sổ trầm ngâm. Tôi cũng đứng dậy, cầm theo li rượu ra đứng tựa lưng vào cánh cửa. Sài Gòn mưa đêm, buồn buồn đến lạ!
Ông và tôi, hai con người của hai thế hệ, chỉ vì mến tài đức của nhau mà như tri kỉ. Suốt mười mấy năm quen biết, từ khi ông hướng dẫn tôi làm luận văn thạc sĩ, thi thoảng lại có những buổi tối thế này. Chỉ cần ông nhấc máy gọi, là bất kể đâu, bất cứ khi nào, có khi 2,3 giờ sáng tôi cũng tới, vì biết những khi đó ông buồn và cần có tôi...
Truyện cùng mục
-
Khuynh Thế - Cửu Lộ Phi Hương
-
Miền gió - Nguyệt Chu
-
Người trở về - Bảo Thương
-
Trái tim người mẹ - Trịnh Thị Hường
-
Tiếng chuông chùa Tử Đằng - Nguyễn Đức Hạnh
-
Lạc đường - Hồ Biểu Chánh
-
Nặng lời non nước - Phan Đại Tâm
-
Tấm lòng vàng - Nguyễn Công Hoan
-
Thoáng mây bay - Quyên Di
-
Đau gì như thể - Nguyễn Ngọc Tư
-
Mùa xuân bên kia triền dốc - Lưu Thị Mười
-
Đêm tân hôn - Nguyễn Thị Kim Thuý
-
Chị gái chồng
-
Bên kia sông - Thạch Lam
-
Bên dòng nước - Quỳnh Dao
-
Những điều nghe thấy - Hồ Biểu Chánh
-
Mười đêm ngà ngọc - Mai Thảo
-
Treo cao đèn lồng - Tô Đồng
-
Bẫy Tình - Jackie Collins
-
Định mệnh đã an bài - Hoàng Hải Thủy