Con lớn rồi tự nhiên mẹ lại thừa ra
Ngày còn bé, mẹ luôn háo hức mỗi khi Tết đến Xuân về. Nhưng bất chợt nhận ra mỗi một năm mới đến cũng đồng nghĩa với việc tăng lên những nếp nhăn trên gương mặt bà, những sợi tóc bạc phủ lên đầu ông.
Rồi mẹ đi lấy chồng, sinh con, thời gian bận rộn cuốn mẹ trôi theo những riêng ẩn lo toan, chỉ đến dịp nghỉ Tết cha mẹ mới về thăm ông bà ít ngày. Khoảnh khắc chuyển mùa bỗng trở thành một mốc thời gian lắng đọng thiêng liêng. Người xưa có nói “nước mắt chảy xuôi”, ông bà trong khoảnh khắc đó nghĩ về cha mẹ, còn cha mẹ lại dành tất cả khoảnh khắc đó cho con.
Có một nhà thơ nào đó đã viết: “Con lớn rồi, tự nhiên mẹ thừa ra/ Nhiều câu nói trở nên không cần nữa”, có lẽ vì chẳng muốn “thừa” với con nên lúc nào cha mẹ cũng có cảm giác con còn thơ bé, chưa thể rời vòng tay cha mẹ kể cả khi con quàng tay vào cổ mẹ tíu tít khoe con đã đỗ Đại Học, đã trở thành người lớn…
Truyện cùng mục
-
Khuynh Thế - Cửu Lộ Phi Hương
-
Miền gió - Nguyệt Chu
-
Người trở về - Bảo Thương
-
Trái tim người mẹ - Trịnh Thị Hường
-
Tiếng chuông chùa Tử Đằng - Nguyễn Đức Hạnh
-
Lạc đường - Hồ Biểu Chánh
-
Nặng lời non nước - Phan Đại Tâm
-
Tấm lòng vàng - Nguyễn Công Hoan
-
Thoáng mây bay - Quyên Di
-
Đau gì như thể - Nguyễn Ngọc Tư
-
Mùa xuân bên kia triền dốc - Lưu Thị Mười
-
Đêm tân hôn - Nguyễn Thị Kim Thuý
-
Chị gái chồng
-
Bên kia sông - Thạch Lam
-
Bên dòng nước - Quỳnh Dao
-
Những điều nghe thấy - Hồ Biểu Chánh
-
Mười đêm ngà ngọc - Mai Thảo
-
Treo cao đèn lồng - Tô Đồng
-
Bẫy Tình - Jackie Collins
-
Định mệnh đã an bài - Hoàng Hải Thủy