Mái ấm miền hoang dã - Thanh Giang
Vì ân hận mà đau khổ tưởng có thể chết được. Thạnh bước lại bàn thờ, gạt nước mắt nhìn ảnh cha rồi ảnh anh. Nén nhang thắp lên cho người thương quá cố càng không cầm được nước mắt. Người mẹ hởi lòng, dỗ dành Thạnh như thời còn bé, bảo đi tắm rửa rồi hối nàng dâu đi chợ mua thức ăn ngon về làm bữa cơm đoàn tụ; mừng cho ông anh chồng từ nay làm lại cuộc đời.
Lúc lên mâm, má ngồi gần Thạnh, gắp thức ăn bỏ vào chén cho con, đứa con gần bốn mươi tuổi đầu mà tưởng như hồi còn thơ dại! Dẫu có chua chát trong lòng má cũng cố mà dẹp đi, để mà mừng! Thạnh đón nhận tình thương ruột thịt của mẹ, của em lại chan nước mắt vào chén cơm; Nguyện lòng cho dù thần tiên quyến rủ hay gươm dao kề cổ cũng không sao lung lạc được đâu!
Truyện cùng mục
-
Khuynh Thế - Cửu Lộ Phi Hương
-
Miền gió - Nguyệt Chu
-
Người trở về - Bảo Thương
-
Trái tim người mẹ - Trịnh Thị Hường
-
Tiếng chuông chùa Tử Đằng - Nguyễn Đức Hạnh
-
Lạc đường - Hồ Biểu Chánh
-
Nặng lời non nước - Phan Đại Tâm
-
Tấm lòng vàng - Nguyễn Công Hoan
-
Thoáng mây bay - Quyên Di
-
Đau gì như thể - Nguyễn Ngọc Tư
-
Mùa xuân bên kia triền dốc - Lưu Thị Mười
-
Đêm tân hôn - Nguyễn Thị Kim Thuý
-
Chị gái chồng
-
Bên kia sông - Thạch Lam
-
Bên dòng nước - Quỳnh Dao
-
Những điều nghe thấy - Hồ Biểu Chánh
-
Mười đêm ngà ngọc - Mai Thảo
-
Treo cao đèn lồng - Tô Đồng
-
Bẫy Tình - Jackie Collins
-
Định mệnh đã an bài - Hoàng Hải Thủy