Màu của tình yêu
“Anh đi đây”. Ba chữ ấy đến với với tôi lặng lẽ vào buổi sáng đẹp trời, Hoàng hay nhắn tin cho tôi, anh chỉ gọi cho tôi lúc đêm khuya,anh bảo nghe giọng tôi lúc ấy thật nhẹ.
Hoàng không hút thuốc nhưng trong bọc áo anh luôn sẵn có. Anh có một thói quen không giống ai,hễ mỗi khi buồn,anh lại đốt thuốc và để nó tự tàn dần.Anh bảo anh thích nhìn vòng khói ma mị của thuốc hơn là hút nó,có như vậy anh mới vơi đi nỗi buồn ở tận sâu trong đáy lòng anh vậy.Tôi vẫn thường bảo Hoàng sợ mấy điếu thuốc bị đau,cho nên không dám hút dù chỉ vài hơi ở đầu điếu thuốc. Hoàng giải thích là anh đốt thuốc như một thói quen,thói quen đó giống như mỗi ngày anh phải đi bộ một vòng trên phố. Anh còn nói thêm là thói quen đó giống như thích nhìn gương mặt tôi rạng rỡ, nói cười.
Hoàng không nói, nhưng tôi biết anh còn có một thói quen là mỗi ngày anh nhắn cho tôi một tin nhắn. Tin nhắn ấy anh không cần tôi trả lời,tôi biết anh luôn yêu tôi dẫu trong đám đông tôi luôn làm cho anh mệt mỏi. Tôi giống như ly cà phê buổi sáng. Anh thí dụ như thế. Rồi anh tự nói:
-Trước khi nghĩ ra ly cà phê, người ta làm gì để ngồi quán vào buổi sáng nhỉ?.
Truyện cùng mục
-
Câu chuyện tình yêu
-
Hạn sử dụng của tình yêu
-
Mùa thu trong ký ức - Trà Bình
-
Quen để rồi quên (Tập tản văn Thương mấy cũng là người dưng)
-
SaSa Radio số 1: Ngày hôm qua đã từng!
-
Mình chia tay khi chưa bắt đầu
-
Gặp lại người cũ, miệng mỉm cười mà nước mắt âm thầm chảy ngược vào trong
-
Rồi một ngày ta sẽ lại yêu, theo cách của những người trưởng thành
-
Tháng 8 thu về chỉ có em là không tồn tại
-
Chia cách bình yên
-
Những cánh trầu mang ước mơ bay
-
Có lẽ chia ly mới chính là định mệnh
-
Vì anh nghiện em rồi
-
Hãy bên anh dù ngoài kia giông bão hay bình yên
-
Vị cafe trứng hay vị tình yêu
-
Thời hạn để yêu một người
-
Hãy cứ tin và cứ yêu đi, đừng sợ!
-
Tương tư một người có gọi là cô đơn?
-
Em yêu anh ấy
-
Láng Giềng - Trần Văn Thước