Có nỗi nhớ nào rơi qua kẽ tay?
Cuối cùng tôi cũng rời xa Hà Nội, khép lại một vùng hoang hoải bình yên và yêu thương đến nhói đau. Sài Gòn đón tôi bằng những đợt nắng nóng đến nghẹt thở, và một cảm giác nặng nề chẳng thể nào lí giải thành tên.
Trong suốt chuyến bay gần hai giờ đồng hồ vừa qua, tôi đã cố gắng nói cười, như một người bình thường nhất. Cái cách tôi nhường vị trí gần cửa sổ cho một cô gái trẻ, nói dăm ba câu bông đùa với một bác trung niên, và mỉm cười thân thiện chào cô tiếp viên xinh đẹp.
Tất cả, cứ như một phản xạ tự nhiên, một vai diễn thuần thục, và tôi, học thuộc lòng kịch bản, cũng như làm tốt vài trò của mình. Xuống đến sân bay Tân Sơn Nhất, đứng giữa phi trường và cảm nhận cái nắng chói chang nhảy nhót, mơn trớn trên da thịt mình, tôi chợt nhớ mùa thu Hà Nội đến quặn lòng.
Những ai đã từng sống ở Hà Nội, đang sống ở Hà Nội, và đã trót yêu Hà Nội bằng cả trái tim, thì dù có vô tình quên, vô tình nhớ, cũng chẳng bao giờ có thể phủ nhận được cảm giác trống trãi khi rời xa Hà Nội, để đến một vùng đất mới. Đâu đó trong tâm trí tôi, những lời hát về Hà Nội réo rắt khôn nguôi...
Truyện cùng mục
-
Câu chuyện tình yêu
-
Hạn sử dụng của tình yêu
-
Mùa thu trong ký ức - Trà Bình
-
Quen để rồi quên (Tập tản văn Thương mấy cũng là người dưng)
-
SaSa Radio số 1: Ngày hôm qua đã từng!
-
Mình chia tay khi chưa bắt đầu
-
Gặp lại người cũ, miệng mỉm cười mà nước mắt âm thầm chảy ngược vào trong
-
Rồi một ngày ta sẽ lại yêu, theo cách của những người trưởng thành
-
Tháng 8 thu về chỉ có em là không tồn tại
-
Chia cách bình yên
-
Những cánh trầu mang ước mơ bay
-
Có lẽ chia ly mới chính là định mệnh
-
Vì anh nghiện em rồi
-
Hãy bên anh dù ngoài kia giông bão hay bình yên
-
Vị cafe trứng hay vị tình yêu
-
Thời hạn để yêu một người
-
Hãy cứ tin và cứ yêu đi, đừng sợ!
-
Tương tư một người có gọi là cô đơn?
-
Em yêu anh ấy
-
Láng Giềng - Trần Văn Thước