Hãy cứ đứng dậy mà bước đi
Không phải là nền kinh tế, không phải là chính trị, không phải là mấy thứ vĩ mô đó làm cuộc sống của tôi điên đảo, mà chính sự im lặng của anh đang làm tôi mất kiểm soát. Anh đi rồi, đi chẳng thèm chào một câu, dù là một lời chúc sáo rỗng cũng không, mặc tôi ra sức chạy theo gào thét. Tôi chẳng biết phải làm gì với cái mớ hỗn độn này.
Tôi kể cho bạn bè, họ lắng nghe và đưa ra lời khuyên, điều mà tôi không muốn nghe. Cái tôi cần nghe chỉ tôi hiểu, tôi giữ cho riêng mình, có chút hy vọng, có chút niềm tin, có chút cay đắng, có chút oán giận, có chút van xin. Người ta nói mãi rồi tôi cũng hiểu, tôi cũng không gồng mình lên nữa, vì người tôi muốn đồng cảm giờ chẳng may may đoái hoài, vì mỗi lần gồng mình lên vứt đi chút tự trọng như thế, tôi thấy như tự làm đau chính mình...
Truyện cùng mục
-
Câu chuyện tình yêu
-
Hạn sử dụng của tình yêu
-
Mùa thu trong ký ức - Trà Bình
-
Quen để rồi quên (Tập tản văn Thương mấy cũng là người dưng)
-
SaSa Radio số 1: Ngày hôm qua đã từng!
-
Mình chia tay khi chưa bắt đầu
-
Gặp lại người cũ, miệng mỉm cười mà nước mắt âm thầm chảy ngược vào trong
-
Rồi một ngày ta sẽ lại yêu, theo cách của những người trưởng thành
-
Tháng 8 thu về chỉ có em là không tồn tại
-
Chia cách bình yên
-
Những cánh trầu mang ước mơ bay
-
Có lẽ chia ly mới chính là định mệnh
-
Vì anh nghiện em rồi
-
Hãy bên anh dù ngoài kia giông bão hay bình yên
-
Vị cafe trứng hay vị tình yêu
-
Thời hạn để yêu một người
-
Hãy cứ tin và cứ yêu đi, đừng sợ!
-
Tương tư một người có gọi là cô đơn?
-
Em yêu anh ấy
-
Láng Giềng - Trần Văn Thước